Bài viết của sinh viên Nguyễn Thụy Diễm Uyên – BTEC Quản trị Doanh nghiệp
“…Tôi đứng suy nghĩ thật lâu cho đến khi tạnh mưa, và quyết định phải thay đổi chính mình. Tôi rửa tấm ảnh mà tôi chụp được treo trước bàn học và quyết tâm rằng phải cố gắng học để xứng đáng với công sức mà mẹ bỏ ra. Mỗi lần nhìn tấm ảnh ấy tôi lại cố gắng hơn nữa…”
Con đường mòn này tôi đã đi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần tiên tôi chậm rãi trên lối mòn để ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Chợt có một cơn mưa thoáng qua, mang lại cho tôi một khoảnh khắc đẹp và một câu chuyện khó có thể quên.
Khi trú mưa tôi bắt gặp một cô bán hàng rong ở cuối con đường mòn đang cặm cụi làm việc, tôi bước đến trò chuyện với cô. Tôi mở lời chào hỏi và biết được ,cô không phải là người miền Nam, cô từ Quảng Ngãi vào đây để mưu sinh. Gia đình cô nghèo khó, ở quê làm việc vất vả nhưng không đủ trang trải phí sinh hoạt cho gia đình và đủ tiền cho con trai cô ăn học, nên cô phải rời bỏ nơi mình sinh ra, đến vùng đất xa lạ để làm việc có nhiều tiền hơn để gửi về cho gia đình mình. Tôi hỏi cô một vài điều về quê hương và gia đình cô, khi thấy cô kể về gia đình thì lời nói có mang một chút ít xúc động, nhưng từ khuôn mặt và ánh mắt cô đều ánh lên vẻ hạnh phúc, đặc biệt là khi cô chia sẻ về cậu con trai mình.
“Con trai cô, nó giỏi lắm, nhà nghèo nhưng được cái chịu học. Giờ nó đang học Nông-Lâm ở Huế đó, vừa học vừa làm nhưng nó học giỏi lắm đó!”. Rồi cô lại nói về sự khó khăn khi phải buôn bán nơi đất khách quê người, nhưng vẫn phải cố vượt qua vì đây là nghề mưu sinh duy nhất cô có thể giúp gia đình mình không phải chịu đói khổ. Nhìn tấm lưng của người đàn bà bán hàng rong, phải cật lực làm việc dù nắng hay mưa để kiếm từng đồng một cách vất vả và người con chính là niềm hy vọng duy nhất để cô ấy cố gắng làm việc cật lực. Cảm thấy xót xa thay và tôi chợt nhớ đến vài câu thơ:
Nghĩ tới con mẹ rải bước dài hơn
Lòng ấm lại giữa chiều giá buốt
Gánh rau nặng thấm tình người, nhẹ bớt
Giọt mồ hôi nhỏ suốt quãng đường dài
Giọt mồ hôi hoà lẫn giọt mưa rơi
Trong lạnh lẽo ấm nồng tình mẹ
Những cọng rau trên dáng đời ngả xế
Gửi màu xanh theo nhịp chân gầy.
Nhìn sâu vào tấm lưng người phụ nữ ấy, tôi nghĩ đến mẹ của mình. Có phải mẹ cũng đang rất vất vả làm việc để tôi có đầy đủ mọi thứ như ngày hôm nay. Rồi tôi cảm thấy hổ thẹn, người con trai của cô bán hàng rong cho cô ấy hy vọng để cố gắng vì cảm thấy mình vất vả là xứng đáng. Nhưng tôi đã làm được gì mà xứng đáng để mẹ phải khổ vì mình, có phải mẹ đang rất thất vọng vì tôi chưa bao giờ cố gắng học hành như kỳ vọng của mẹ. Tôi đứng suy nghĩ thật lâu cho đến khi tạnh mưa, và quyết định phải thay đổi chính mình. Tôi rửa tấm ảnh mà tôi chụp được treo trước bàn học và quyết tâm rằng phải cố gắng học để xứng đáng với công sức mà mẹ bỏ ra. Mỗi lần nhìn tấm ảnh ấy tôi lại cố gắng hơn nữa.
Cảm ơn câu chuyện của cô bán hàng rong đã giúp tôi có một bài học hay và giúp tôi nhìn ra rằng tôi đang “lãng phí cuộc sống” của chính mình và ba mẹ tôi.
Saigon, tháng 12/2014